Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

Sầu ơi là buồn

Nhào

Chẳng biết khi đó em nghĩ gì
mà em không khóc lúc chia ly
Trời chiều tắt nắng, anh ngơ ngẩn
Tiếc tình đã chết tuổi xuân thì

Anh đã nghĩ rằng em sẽ buồn
Sẽ sầu, sẽ khóc như mưa tuôn
Tình ta quá đẹp nên dang dở
Tình đầy bướm, hoa, rợp cánh chuồn

Thế nhưng tình chết tự lúc nào
Anh mãi suy nghĩ, bởi vì sao
Vì sao em bỏ đi như thế
Hồn ở trên mây, bỗng ngã nhào

và để cho một số người khỏi nói tôi đạo thơ thì xin trích 4 câu thơ của nhà thơ mà ai cũng biết là ai đấy để thấy tôi bị ảnh hưởng phong cách như thế nào chứ không phải chôm chỉa gì cả. Muốn chửi thề ghê. Tặng thơ cho 1 số bạn bè, họ đăng lên blog họ, mình chép tay vào sổ thơ thì bị quy là lên mạng chôm thơ chép lại. Ức chế lắm

Tống Biệt Hành

Đưa người tôi không đưa qua sông
Sao nghe thấy sóng ở trong lòng
Nắng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong
..................

1 nhận xét:

  1. đọc Sầu ơi là buồn của em, lẽ ra phải buồn, vậy mà Doanh lại ...mắc cười mới vô duyên chứ. Biết sao cười không ? Vì nhà-thơ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, đọc em viết mà Doanh nhớ Voldemort quá chừng luôn.
    Kệ, Xàm ơi, Doanh làm thơ cũng bị thiên hạ nói Doanh đạo thơ thiên hạ hoài hà, kệ, thiệt ra cõi thơ thì chật, người làm thơ thì nhiều quá, ảnh hưởng phong cách là chuyện rất thường, mình cũng đâu tính trở thành thi sĩ đương đại, cổ đại gì đâu nên thích gì viết nấy, ai nói gì kệ họ.
    Đọc Sầu ơi là buồn của em, Doanh thích câu này lắm:
    "Hồn ở trên mây, bỗng ngã nhào"
    Ngã nhào xuống thơ, Xàm nhé, ngã xuống thơ rất êm.
    mỏi tay chẳng níu được nhau
    thôi thì mính cứ
    ngã nhào xuống thơ

    Trả lờiXóa