Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 27 tháng 1, 2011

Những cái thất bại của mình

  1. Mình thất bại vì mình chưa đủ mất dạy, con gái thời nay thích mấy thằng mất dạy chứ không thích mấy thằng cù lần khù khờ như mình. Đúng là 1 thất bại. haizzz.......................
  2. Mình thất bại vì mình chưa đủ ác, và chưa đủ can đảm làm chuyện ác. Thường những người dám nhẫn tâm làm điều ác mới đạt được kết quả cuối cùng mà họ muốn. Đúng là 1 thất bại. haizzz...............
  3. Mình thất bại vì mình chưa đánh mất tình cảm, nhân tính và lí trí. Khi không còn gì vướng bận thì làm việc dễ hơn, khỏi cần ngó trước sau, chỉ cần biết 1 mình mình là đủ rồi. Lại 1 thất bại nặng nề. Haizz ...............
Cuối năm rồi (chính xác 25 tháng chạp năm Canh Dần) ai mà đọc phải mấy dòng này thì đừng bận tâm, Kẻ hèn này nói điên nói Xàm khi cô độc đó mà.

Luận bàn về Tốt và Xấu

Trước tiên chúng ta phải tự hỏi bản thân xem "thế nào là tốt ? và thế nào là xấu ?"
Một ông già ăn xin được 1 chú bé cho tiền => chú bé là người tốt.
Một chị người làm vế quê ăn tết bà chủ cho thêm nhiều tiền thưởng nhằm qua tết chị lại lên làm tiếp cho bà => chưa chắc bà chủ là người tốt và cũng chưa chắc chị người làm là người tốt.

Nếu bà chủ lá người tốt thì chẳng cần phải cho tiền nhiều chị người làm cũng vẫn sẽ lên sau tết vì con người sống với nhau do chữ tình. Còn nếu chị người làm là người tốt thì cũng chẳng cần món tiền đó.

Theo cách kiến giải của tại hạ sẽ có nhiều người không đồng tình, không sao ! Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, họ không thể nào kiến giải giống ta mà ta cũng không thể như họ.

Thế thôi

Nghiêng bầu rượu uống cười nhạo thế thái
Nâng thanh gươm chặt đứt hết nhân tình

Chương Đài liễu

Khi về hỏi liễu Chương Đài*
Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay ?


(*)Chương Đài liễu Chương Đài liễu
Tích nhật thanh thanh kim tại phủ

Chú thích như vầy mà không biết thì đừng đọc blog này nữa, đọc tiếp cũng ko hiểu và không được hoan nghênh đâu. Ok ? tui cũng chả mong có ai đọc cái blog này, vì đây chủ yếu là cõi riêng để viết nhảm xả xì chét trong lòng thôi. Ok chưa ?


Chương Đài liễu

Nhành liễu xanh mọc bên bờ đất
Xanh khi nào? Ở đấy bao lâu ?
Người vô tình gieo vào nhân thế
Đoạn thời gian vui, giận, hận, sầu

Hoa không thắm, người trồng tiếc nuối
Bởi bao ngày vun bón chăm lo
Công cực khổ dầm mưa dãi nắng
Để cuối cùng cũng hoá tàn tro

Tả tơi

Tặng cho em cành hồng trắng nho nhỏ,
Nụ cười xinh hoa nắng rớt bên thềm,
Cho anh thấy bầu trời sao xanh lạ,
Lòng nhẹ nhàng thấy đời tươi đẹp thêm.

Cười lên em dù cho có đau khổ,
Khi chia tay vẫn nhẹ nhõm trong lòng,
Vì hạnh phúc nào đâu dễ có được,
Như anh cười khi nàng bước sang sông.(Oh Really ???)

Mặc cho nắng bên ngoài rơi thật mỏng,
Mà trong đây u ám cả bầu trời,
Mưa gào thét sấm vang và chớp giật,
Như nhấn chìm mảnh hồn rách tả tơi.

Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

Sầu ơi là buồn

Nhào

Chẳng biết khi đó em nghĩ gì
mà em không khóc lúc chia ly
Trời chiều tắt nắng, anh ngơ ngẩn
Tiếc tình đã chết tuổi xuân thì

Anh đã nghĩ rằng em sẽ buồn
Sẽ sầu, sẽ khóc như mưa tuôn
Tình ta quá đẹp nên dang dở
Tình đầy bướm, hoa, rợp cánh chuồn

Thế nhưng tình chết tự lúc nào
Anh mãi suy nghĩ, bởi vì sao
Vì sao em bỏ đi như thế
Hồn ở trên mây, bỗng ngã nhào

và để cho một số người khỏi nói tôi đạo thơ thì xin trích 4 câu thơ của nhà thơ mà ai cũng biết là ai đấy để thấy tôi bị ảnh hưởng phong cách như thế nào chứ không phải chôm chỉa gì cả. Muốn chửi thề ghê. Tặng thơ cho 1 số bạn bè, họ đăng lên blog họ, mình chép tay vào sổ thơ thì bị quy là lên mạng chôm thơ chép lại. Ức chế lắm

Tống Biệt Hành

Đưa người tôi không đưa qua sông
Sao nghe thấy sóng ở trong lòng
Nắng chiều không thắm không vàng vọt
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong
..................

Thứ Hai, 10 tháng 1, 2011

Đạo

Đạo khả đạo, phi thường Đạo. Danh khả danh, phi thường Danh.
Vô danh thiên địa chi thuỷ, hữu danh vạn vật chi mẫu.

Đạo xung nhi dụng chi hoặc bất doanh. Uyên hề, tự vạn vật chi tông

Đạo ký phi đạo. Ngã hoàn thị ngã

Phi thành hữu bại, Giai tại đạo trung

Nhất hoa nhất thế giới - Nhất diệp nhất như lai
              ^                                         ^
Ngã không pháp hữu - Tính không huyễn hữu

Thuận thiên là đạo? Nghịch thiên là đạo?

Sinh mệnh một khi mất đi thì tất cả "Đạo" cũng chỉ là thân xác mà thôi". 
Sinh mệnh này, cũng không chỉ nói đến sinh mệnh của nhân loại, mà còn hàm chứa tất cả các hình thái sinh mệnh ở trong vũ trụ

Àh quên Đạo còn có 1 nghĩa, đạo thơ văn thôi nói thẳng ra là chôm đó. Chôm 1 câu là chôm, còn chôm nhiều thành tham khảo.  

Hay ! Hay lắm

Ngồi buồn nhớ cụ Bính

 Người Hàng Xóm
Nguyễn Bính



Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng
Có con bướm trắng thường sang bên này…
Bướm ơi, bướm hãy vào đây
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi
Chả bao giờ thấy nàng cười
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên
Mắt nàng đăm đắm trông lên
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng?
Không, từ ân ái nhỡ nhàng
Tình tôi than lạnh tro tàn làm sao!
Tơ hong nàng chả cất vào
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong
Cái gì như thể nhớ mong?
Nhớ nàng? Không, quyết là không nhớ nàng!
Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!
Cô đơn buồn lại thêm buồn
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi ?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng
Rưng rưng tôi gục xuống bàn… rưng rưng
Nhớ con bướm trắng lạ lùng
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng
Hỡi ơi bướm trắng tơ vàng
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi
Đêm qua nàng đã chết rồi
Nghẹn ngào tôi khóc, quả tôi yêu nàng
Hồn trinh còn ở trần gian
Nhập về bướm trắng mà sang bên này.

Tự nhiên nghĩ về mình mà sao thấy giống trong thơ cụ quá
 Thêm bài này

Tương Tư
Nguyễn Bính

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
Một người chín nhớ mười mong một người.
Gió mưa là bệnh của trời,
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đỏ thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang,
Không sang là chẳng đường sang đã đành;
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi.
Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai biết, ai người biết cho.
Bao giờ bến mới gặp đò,
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau.
Nhà em có một giàn giầu,
Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,
Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?