Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Thơ thẩn - Lẩn Quẩn

Tự do

Chiều lãng đãng mây trôi về cuối phố
Anh thả hồn bay bổng giữa trời xanh
Và anh thấy cánh chim trời vẫy gọi
Giúp lòng mình thoát khỏi cảnh bơ vơ

Đông đến rồi hàng me già rụng lá
Mưa cuối mùa như nuối tiếc điều chi
Mưa vô tình hay là mưa cố ý
Mưa ngăn mình không thể đến bên nhau

Mưa cũng hết, nắng vàng rồi lại đến
Anh lại ngồi thả hồn giữa trời xanh
Nhưng không thấy cánh chim trời vẫy gọi
Sao nơi đây anh chỉ thấy mình anh


**************************************

Tự do

Có lẽ ngày xưa khi ta thơ bé
Anh chưa hề nghĩ đến chuyện tương lai
Đâu hề nghĩ con đường dài phía trước
Đầy gập ghềnh và lại lắm chông gai

Anh biết chứ ! Yêu em là sẽ khổ !
Anh bằng lòng làm nô lệ của tình yêu
Và khi đó dưới chân nữ chúa nhỏ
Thêm gã khờ đã lạc phách hồn xiêu

Lạy nữ hoàng ban cho kẻ hèn kém
Với lòng thành và trái tim cô đơn
Một chút xíu tình yêu có lẽ thế
Suốt đời này kẻ hèn mãi mang ơn


***************************************

Thất Ngôn tứ tuyệt

Một ngày xa cách, một ngày nhớ
Một ngày không thấy, một ngày mong
Người đi mất rồi, ta ngồi khóc
Nửa hồn thẫn thờ, nửa đợi trông.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét